Cherreads

Chapter 14 - Chương 14 | Đất, Máu, Và Lời Thì Thầm

Tiếng gió rít qua rừng sồi đen nghe như ai đó đang thở dài. Mùi máu goblin tanh nồng vẫn còn bám trong mũi, gợi tôi buồn nôn mỗi khi thở. Tôi cúi nhìn bàn tay mình. Máu đen đặc dính khắp kẽ ngón, nhỏ xuống đất thành vệt đen xám. Cổ tay tôi nhức nhối. Dao vẫn cầm chặt trong tay run rẩy.

“Đứng lên.”

Giọng đội trưởng vang lên, trầm và chắc. Tôi hít mạnh, đẩy chân xuống nền đất ẩm, đứng dậy. Đôi chân tê dại nhưng vẫn chống được toàn thân. Tôi ngẩng lên. Ánh sáng vàng nhạt len qua tán sồi đen, chiếu thẳng vào mắt, chói đến cay xè nhưng cũng ấm lạ thường.

“Chúng ta chưa xong nhiệm vụ.” Đội trưởng ra hiệu. “Di chuyển.”

Cả đội scout lướt qua xác goblin mà không dừng lại. Tiếng bước chân giẫm lên lá khô vang sột soạt, hòa vào tiếng gió thành bản nhạc khô khốc. Tôi bước theo sau cùng, cảm giác máu goblin khô lại trên tay, rít lên mỗi khi tôi cử động ngón.

Chúng tôi tiến sâu vào rừng. Tán sồi dày đặc che gần hết ánh sáng, chỉ để lại những vệt sáng trắng mờ nhạt loang lổ trên nền đất phủ lá mục. Không khí lạnh và ẩm, mùi nấm dại, rêu mục, phân thú, mùi sắt gỉ từ vũ khí bốc lên ngai ngái, đặc quánh.

Đội dừng lại khi tới một trảng cỏ nhỏ. Giữa trảng là một gốc cây sồi khổng lồ đã chết khô, thân cây đen nứt toác, rỗng ruột. Đội trưởng giơ tay ra hiệu.

“Rest point. Ăn nhanh rồi scout tiếp.”

Tôi ngồi phịch xuống gốc cây, lưng dựa vào vỏ sồi thô ráp lạnh buốt. Tôi mở túi vải, lục ra nắm lúa mạch khô, nhai chậm. Mùi ẩm mốc từ cám lúa trộn với mùi máu goblin trong mũi, đắng nghét đến mức cổ họng tôi co lại. Nhưng tôi vẫn nuốt. Tôi phải sống. Tôi không thể chết.

Shira ngồi cạnh tôi, lau mũi dao dài. Máu goblin khô lại thành vệt đen xỉn trên lưỡi dao sắt. Cô liếc nhìn tôi, ánh mắt khó đoán.

“Ngươi… lần đầu giết?”

Tôi gật nhẹ, không nói. Cổ họng khô rát, đầu lưỡi mặn chát vì máu goblin dính trên tay bám vào khi tôi ăn.

Shira khịt mũi, quay đi, giọng cô nhỏ nhưng lạnh.

“Đừng chết. Chết thì chỉ làm vướng chân người khác.”

Tôi cúi đầu. Trong ngực, tim đập mạnh nhưng nhịp loạn. Tôi siết chặt thẻ Guild trong túi vải ngực. Cạnh gỗ cứng lạnh lướt qua da, nhắc tôi nhớ mình vẫn còn sống.

“Đội trưởng.”

Một scout khác thì thầm. Tôi ngẩng lên. Phía trước, trong bóng tối giữa rừng, có ánh lửa mờ nhạt. Đội trưởng nheo mắt, ra hiệu im lặng. Chúng tôi cúi rạp xuống, trườn qua cỏ thấp, tới gần.

Một trại goblin.

Khoảng tám con, lớn nhỏ đủ cả. Giữa chúng là một con goblin già, lưng gù, da xám đen, mắt đỏ rực như than cháy. Nó khoác tấm vải rách nhuộm máu, tay cầm gậy gỗ khắc rune thô sơ. Quanh nó, lửa cháy âm ỉ trong đống xương thú, khói trắng bốc lên mùi khét nghẹt.

“Shaman…”

Đội trưởng thì thầm. Tôi không hiểu. Shira ghé sát tai tôi.

“Goblin shaman. Pháp sư goblin. Nguy hiểm hơn cả leader. Nếu để nó kêu gọi goblin khác, cả rừng này sẽ thành bầy goblin vĩnh viễn.”

Tôi nuốt khan, mồ hôi lạnh chảy dọc lưng. Tay tôi run nhẹ trên chuôi dao. Trong đầu, giọng thì thầm ấy vang lên mạnh hơn bao giờ hết.

“Khô… khát…”

“Muốn… nước…”

“Đất…”

Tôi siết chặt cán dao, cúi xuống, đặt tay lên đất. Lạnh buốt. Thô ráp. Nhưng ngay lập tức, một luồng gì đó len vào ngón tay, âm ấm, mềm như rễ cây tìm nước. Tôi nhắm mắt, lắng nghe. Trong bóng tối, tiếng tim tôi đập chậm lại, nhưng rõ rệt. Và… tôi nghe thấy.

Những bước chân nhỏ, nhẹ, rất gần. Phía sau lều goblin, hai con nhỏ đang rình mồi. Tôi mở mắt, nhìn đội trưởng, giọng tôi run nhưng rõ.

“Phía sau… hai con… goblin scout.”

Anh ta khựng lại, nhìn tôi. Đôi mắt nâu sẫm ánh lên tia bất ngờ. Anh ta gật đầu, ra hiệu hai scout bắn cung. Tiếng dây cung bật vang lên khẽ nhưng sắc lạnh. Hai goblin scout ngã gục không kịp kêu.

Đội trưởng nhìn tôi thật lâu, rồi gật nhẹ.

“Giỏi.”

Tôi siết chặt dao, tim đập mạnh. Không còn Kilven chỉ dẫn. Nhưng… tôi đã nghe thấy đất. Nghe thấy giọng nói ấy.

“Đi.”

Đội lao lên. Tiếng gió rít qua mũi tên bay. Phập. Phập. Phập. Ba goblin ngã gục. Shira rút dao, đâm thẳng vào ngực goblin leader. Máu đen phun lên mặt cô, mắt cô không chớp. Goblin shaman gào lên, giơ gậy gỗ khắc rune. Ánh đỏ bùng lên trên đầu gậy.

Tôi không nghĩ. Tôi lao lên, đâm dao vào cổ nó. Tiếng gào tắt lịm, máu đen phụt ra, nóng rát tay tôi. Ánh rune tắt lịm. Goblin shaman ngã vật, mắt đỏ vẫn trợn trừng nhìn tôi.

Tôi thở gấp. Cả người run rẩy. Nhưng tôi vẫn sống.

Đội trưởng đặt tay lên vai tôi, bóp nhẹ. Tay anh ta to và ấm, đầy vết chai sần.

“Tốt lắm. Scout xong. Rút.”

Chúng tôi rời khỏi trại goblin. Trời đã ngả chiều, ánh sáng vàng nhạt loang lổ qua tán sồi đen. Gió thổi qua rừng, mang theo mùi máu, mùi đất ẩm và mùi cỏ dại héo. Tôi đi sau cùng, chân run nhưng bước vẫn chắc.

Hôm nay, tôi đã bước ra khỏi cái bóng của Kilven.

Ngày mai… tôi sẽ sống không chỉ vì sợ chết.

HẾT CHƯƠNG 14

More Chapters