Cherreads

Chapter 18 - Chương 18 | Hơi Thở Đất Và Bữa Tiệc Máu

Tôi bước ra khỏi phòng khế ước trong Guild Tolman khi mặt trời đã lên cao khỏi tường thành, chiếu ánh vàng nhạt xuyên qua làn sương mỏng. Gió sớm lạnh buốt lùa qua vạt áo vải mỏng, cắt vào da thịt đau rát. Mỗi bước chân, tôi đều cảm thấy đất dưới lòng bàn chân rung nhẹ, như đang thở cùng tôi.

“Muốn… sống… muốn… máu…”

Giọng thì thầm ấy vang lên trong đầu, nhỏ nhưng rõ như tiếng gió luồn qua bờ ruộng cũ ở Denmire. Tôi siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào da đến bật máu, nhưng cơn đau ấy lại làm tim tôi đập mạnh hơn, nhịp đập nặng và chậm, như tiếng trống chiến vang trong lòng đất.

“Ruen.”

Tôi giật mình. Mage Elarion bước ra từ bóng tối phía sau phòng khế ước. Áo choàng trắng bạc phủ kín người anh ta, viền rune vàng lấp lánh dưới nắng sớm. Mái tóc đen dài buộc gọn sau gáy, gương mặt trắng nhợt không chút biểu cảm. Đôi mắt xám bạc lướt qua tôi, dừng lại ở tay tôi đang rỉ máu.

“Ngươi cảm thấy gì?”

Tôi nuốt khan, giọng khàn đặc.

“…Đất… đang thở.”

Khóe môi mage khẽ nhếch, nhưng không thành nụ cười.

“Tốt. Vậy ngươi đã sẵn sàng cho bài học đầu tiên.”

Chúng tôi rời Guild Tolman, băng qua con đường đá lát đông nghịt người. Tiếng bước chân, tiếng rao hàng, tiếng bánh xe hàng nghiến mặt đá vang lên hỗn loạn, hòa với mùi mồ hôi, mùi khói dầu, mùi muối khô và sắt gỉ, quện lại thành không khí dày đặc ngột ngạt. Nhưng với tôi, giờ đây… thứ tôi ngửi thấy chỉ là mùi đất. Thơm, ẩm, ngai ngái, tanh nồng.

Mage dẫn tôi tới quảng trường phía bắc thành Tolman. Nơi đó có một quảng trường trống lát đá xám, giữa đặt pho tượng đá đen hình một người phụ nữ khoác áo choàng, tay cầm lưỡi hái, đầu đội vương miện gai. Mắt tượng nhắm hờ, đôi môi mím chặt. Một con quạ đen đậu trên đầu tượng, kêu khàn khàn.

“Biết đây là ai không?”

Mage hỏi. Tôi lắc đầu, cổ họng khô rát. Anh ta không nhìn tôi, chỉ xoay người về phía pho tượng.

“Đây là Yuralith. Thần Đất. Thứ đất mà ngươi cảm nhận được… là máu bà ta.”

Tim tôi thắt lại. Tôi siết chặt tay, móng tay cắm sâu hơn, máu rỉ xuống nền đá thành vệt đỏ sẫm.

“Muốn… máu…”

Giọng thì thầm vang lên, mạnh hơn trước. Mage quay lại nhìn tôi, đôi mắt xám bạc lấp lánh thứ ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi dao gọt rune.

“Bài học đầu tiên. Linh Cảm Đất không chỉ để nghe. Mà để nuốt.”

Anh ta giơ tay. Rune vàng khắc trên cổ tay rực sáng, từng ký tự bay lượn trong không khí như những con rắn nhỏ. Không khí xung quanh chấn động nhẹ, mặt đá rung lên, bụi đất bay mờ mịt.

“Nhắm mắt.”

Tôi làm theo. Bóng tối trùm xuống. Tôi cảm thấy lạnh, nhưng dưới chân, đất nóng dần lên. Từng luồng khí âm ấm len qua ngón chân, chạy dọc ống xương ống đồng, rồi trườn lên hông, lên ngực. Tim tôi đập mạnh, từng nhịp vang rõ như tiếng búa đập sắt rèn.

“Muốn… máu…”

“Cho ta…”

“Ngươi nghe thấy rồi chứ?”

Giọng mage vang lên sát tai, lạnh nhưng nhẹ như gió lướt qua mặt ruộng mùa đông. Tôi khẽ gật đầu.

“Bây giờ, hãy ra lệnh cho đất. Nuốt.”

Tim tôi nện mạnh, đau nhói. Tôi há miệng thở gấp, giọng vỡ ra thành tiếng thì thầm.

“…Nuốt.”

Ngay lập tức, mặt đất dưới chân tôi rung lên. Một luồng khí nóng bốc lên, bụi cát vàng trồi lên khỏi kẽ đá, xoắn lại thành một khối nhỏ, run rẩy. Tôi mở mắt. Trước mặt tôi, khối đất rung lên nhẹ nhẹ, như trái tim đang đập.

“Giỏi lắm.”

Mage Elarion khẽ nói. Anh ta giơ tay, khối đất lập tức tan thành cát, rơi lả tả xuống nền đá xám.

“Đây mới chỉ là bước đầu. Ngày mai, ta sẽ dạy ngươi cách giết mà không cần dao.”

Chúng tôi rời quảng trường. Gió sớm thổi qua, mang theo mùi đất tanh và tro rune cháy. Tôi đi sau mage, tim đập mạnh đến nghẹn thở. Trong đầu, giọng thì thầm vang lên, nhỏ nhưng rõ như tiếng ruộng lúa mì xào xạc giữa đêm gió lớn.

“Muốn… máu… muốn… máu…”

Tôi siết chặt tay, cảm giác móng tay cắm vào da đau nhói nhưng ngọt ngào lạ lùng.

Ngày mai… tôi sẽ nuốt trọn máu của thế giới này.

HẾT CHƯƠNG 18

More Chapters