Sáng hôm sau, tôi rời làng Denmire khi mặt trời chưa mọc hẳn. Ánh sáng xám nhạt le lói từ chân trời, chiếu lên đồng lúa mì trải dài bất tận thành biển sóng u ám. Gió buổi sớm lạnh buốt, luồn qua vạt áo vải mỏng, cắt vào da thịt tôi tê dại.
Tôi khoác sọt tre rỗng trên vai, trong túi vải bên ngực chỉ có năm viên Aspa còn lại, một mảnh giấy nhiệm vụ và thẻ Guild. Thẻ gỗ cứng và lạnh ép vào ngực, nhắc nhở tôi từng nhịp thở rằng: Mình không còn là một nông dân vô danh nữa.
Cổng Guild hôm nay mở sớm. Trước sân đất lầy, năm chiếc xe hàng đậu thành hàng ngang, ngựa cào móng xuống bùn phát ra tiếng lạch cạch khô khốc. Những người phu xe đang buộc lại dây thừng, kiểm tra bánh gỗ, xếp lại các thùng vải gai chứa ngũ cốc, muối khô và đồ sắt thô. Mùi sắt gỉ, mùi vải cũ, mùi da ngựa và mồ hôi quyện thành thứ không khí đặc quánh, khiến tôi nghẹn lại khi hít thở.
Kilven đã đứng đó từ lúc nào. Cậu khoác túi da đựng tên, tay cầm cung dài, ánh mắt đen sẫm nhìn thẳng vào xe hàng đầu tiên. Tôi bước lại gần, cúi đầu chào khẽ.
“Kilven… hôm nay… cũng đi hộ tống sao?”
Cậu liếc tôi, đôi mắt vô cảm như mọi khi, rồi gật nhẹ.
“Ngươi chỉ cần đi theo. Đừng lạc.”
“…Dạ.”
Tôi siết chặt quai sọt, tim đập nhanh. Đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi làng. Tolman… một thành trấn thương mại lớn, nơi có đường đá lát và đèn dầu thắp sáng suốt đêm. Tôi từng nghe kể, những thương nhân đến từ Elarion mang theo vải lụa ánh bạc, rượu mơ vàng óng, và cả những cuộn giấy da khắc rune ma thuật. Đó là một thế giới khác. Xa xỉ. Xa xôi. Không thuộc về tôi.
“Đoàn xe chuẩn bị xuất phát!”
Tiếng hô khàn vang lên. Đoàn xe bắt đầu lăn bánh. Bánh gỗ cọt kẹt nghiến lên đất lầy, để lại vệt sâu lấm bùn xám. Mấy mạo hiểm giả Rank E đi đầu, tay cầm giáo gỗ, kiếm ngắn hoặc rìu. Tôi và Kilven đi sau cùng, cạnh xe chở muối khô. Mùi muối mặn và vôi sống xộc lên, gắt và cay mắt.
Gió sớm thổi qua tóc tôi, mang theo mùi bùn ruộng ngai ngái. Tôi siết chặt quai sọt hơn, lòng bàn tay lạnh toát. Trong đầu, giọng thì thầm hôm qua lại vang lên.
“Đói…”
“Khát…”
“Muốn… nước…”
Tôi nhắm mắt, bước đi, mặc cho bùn đất ngấm qua dép rơm lạnh buốt. Kilven không nói gì suốt đoạn đường dài. Chỉ tiếng bước chân đạp lên bùn lầy vang lên lách tách, hòa với tiếng bánh xe nghiến đất, tiếng ngựa hắt hơi phì phò, và tiếng dây thừng kẽo kẹt trên mui vải.
Chúng tôi đi qua cánh đồng lúa mì ngả vàng, qua con đường đất ven đầm lầy, nơi mùi rong mục tanh nồng bốc lên từng cơn. Một con chim đen sà xuống trước mặt, kêu lên một tiếng khàn khàn rồi bay mất. Bầu trời xám đục, không một gợn nắng.
Đến gần trưa, đoàn xe dừng lại bên một gốc sồi lớn mọc lệch nghiêng ven đường. Rễ cây trồi lên khỏi mặt đất, uốn cong như móng vuốt khổng lồ. Những người phu xe bắt đầu nhóm lửa nấu cháo lúa mạch khô. Họ mở túi vải, đổ ra gạo mạch vàng lốm đốm mốc, mùi ẩm mốc xộc thẳng lên mũi khiến tôi ho khan.
Kilven ngồi dưới gốc sồi, lưng tựa thân cây, mắt nhắm hờ. Gió thổi qua, làm vạt áo vải cũ của cậu bay phấp phới, để lộ cánh tay rám nắng gầy nhưng chắc như đá núi. Tôi ngồi cách cậu vài bước, lặng lẽ quan sát.
“Ngươi chưa ăn sáng?”
Câu hỏi vang lên bất ngờ. Tôi giật mình, ngẩng lên bắt gặp đôi mắt đen sẫm đang nhìn thẳng vào tôi. Tôi vội cúi đầu, giọng run nhẹ.
“…Dạ… em ăn rồi…”
Kilven không nói gì nữa, chỉ khép mắt lại. Gió rít qua những tán lá sồi, phát ra âm thanh xào xạc như tiếng người thì thầm. Tôi nhìn xuống lòng bàn tay. Dưới móng, bùn slime vẫn còn dính lại, khô cứng thành từng mảng nhỏ xám xanh.
Tôi chợt nhớ đến giọng nói ấy.
“Khô… khát…”
Tim tôi đập mạnh. Tôi đưa tay chạm nhẹ xuống đất. Đất khô, lạnh, lấm tấm rễ cỏ đâm ngang, cứng như gai nhỏ. Một luồng gì đó chạy dọc ngón tay, âm ấm, len lỏi như rễ cây tìm nước.
Tôi giật tay lên, thở gấp. Kilven mở mắt, nhìn tôi, nhưng không hỏi gì. Cậu chỉ đứng dậy, đeo cung lên vai, giọng trầm.
“Đi. Ăn xong rồi.”
Đoàn xe lại tiếp tục lăn bánh. Tôi lặng lẽ bước sau cùng, tay siết chặt quai sọt. Trong đầu, giọng thì thầm kia vẫn vang lên, yếu ớt nhưng rõ rệt.
“Đất… sống…”
Gió thổi qua đồng cỏ ven đường, mang theo mùi nắng cháy ngai ngái. Phía xa, trên đỉnh dốc đất đỏ, tôi thấy cổng Tolman hiện ra. Hai tháp canh bằng đá đen dựng sừng sững, cờ đỏ thêu hình tam giác vàng bay phấp phới trong gió mạnh. Tiếng kim loại va nhau vang lên từ đoàn lính gác, lẫn tiếng quạ kêu khàn khàn bên tường thành.
Tim tôi đập mạnh. Aspa, nhiệm vụ, Guild, slime… tất cả những thứ ấy… chỉ là khởi đầu. Tôi siết chặt thẻ Guild trong túi áo, cảm giác cạnh gỗ cứng và sắc lướt qua ngực lạnh buốt.
Ngày mai, tôi sẽ bước vào thành phố này. Và lần đầu tiên, tôi sẽ biết thế nào là thế giới bên ngoài.
HẾT CHƯƠNG 11