Hoàng hôn dần buông, nhuộm một màu cam đỏ lên những ngọn núi trơ trọi phía Tây Thành Ô. Sau một ngày lao lực, tiểu Uyển Nhi mang theo hai thùng nước đã vơi đi ít nhiều về đến căn mao thảo ốc xiêu vẹo. Dáng vẻ cô bé tuy có chút mệt mỏi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại bừng sáng khi thấy bóng Tàn Kiếm Khách đang tĩnh tọa dưới mái hiên. Đôi mắt đen láy của cô bé lấp lánh niềm vui, một nụ cười tươi rói để lộ hàm răng nhỏ đều tăm tắp. Cô bé liền vui vẻ chạy tới, giọng trong trẻo như chuông bạc, háo hức khoe khoang "chiến lợi phẩm" nhỏ của mình:
"Sư thúc, sư thúc nhìn xem!" Uyển Nhi vừa nói vừa giơ lên một xâu cá còn tươi rói, nước vẫn nhỏ giọt, vẻ mặt đầy hãnh diện. "Lúc xuống núi lấy nước, con thấy dưới khe suối có nhiều cá linh lắm, còn có cả mấy con tôm đá nữa. Con đã bắt được mấy con cá béo nhất, tối nay sư thúc lại có mồi ngon để uống rượu rồi!"
Tàn Kiếm Khách chậm rãi mở mắt. Nếp nhăn nơi khóe mắt khẽ động khi ông nhìn xâu cá trên tay Uyển Nhi, rồi lại dừng thật lâu trên gương mặt rạng rỡ, lấm tấm mồ hôi của cô bé. Một ý cười ấm áp thoáng qua rồi lại lắng xuống, nhường chỗ cho vẻ trầm mặc cố hữu, ẩn chứa một điều gì đó phức tạp. Ông gật đầu, giọng trầm ấm:
"Tiểu nha đầu này, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho lão phu."
Sau khi Uyển Nhi cẩn thận cất nước và khéo léo nhóm lên bếp lửa hồng chuẩn bị bữa tối đơn sơ, Tàn Kiếm Khách mới gọi cô bé lại bên mình. Ánh lửa bập bùng chiếu lên gương mặt đã hằn sâu dấu vết thời gian nhưng vẫn toát lên vẻ cương nghị của ông.
"Uyển Nhi," ông cất tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô bé, "con thấm thoắt cũng đã lên tám tuổi rồi. Mấy năm qua, con đã tự mình học được cách sinh tồn, tự lo liệu mọi việc mà không cần ta phải dạy bảo nhiều. Con... rất giỏi."
Uyển Nhi nghe sư thúc khen, đôi má ửng hồng, trong lòng dâng lên một niềm vui sướng khó tả, cô bé chỉ cúi đầu, hai tay vân vê vạt áo, im lặng lắng nghe.
Tàn Kiếm Khách đưa mắt nhìn vào ánh lửa nhảy múa, giọng nói mang theo một chút xa xăm, phảng phất nỗi niềm: "Con chim non muốn tung cánh bay xa, không thể mãi ở trong một chiếc tổ nhỏ. Con đường của con sau này, không thể chỉ quẩn quanh nơi sơn dã này được." Ông quay lại, ánh mắt nhìn Uyển Nhi trở nên nghiêm túc hơn, ẩn chứa cả sự kỳ vọng lẫn một chút không nỡ khó thấy. "Uyển Nhi, mấy năm nay, ngoài việc trông nom con, sư thúc cũng đã bỏ chút tâm sức dò hỏi về thế sự bên ngoài, tìm hiểu về các nơi có thể giúp con bước chân vào con đường tu luyện chân chính. Ta biết ở trong Thành Ô có một tông môn tên là Tàng Vân Tông, cũng xem như có chút danh tiếng. Vài ngày nữa, ta sẽ đưa con xuống núi, thử xem họ có chịu thu nhận con làm đệ tử hay không."
Đôi mắt to tròn của Uyển Nhi chớp chớp, vẻ hân hoan trên gương mặt nhỏ nhắn khi nãy chợt cứng lại, thay vào đó là một sự ngơ ngác, bối rối hiện rõ. Tàn Kiếm Khách ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn xa xăm hơn, rồi ông nói tiếp với giọng có phần dè dặt hơn, như cân nhắc từng lời:
"Còn nếu... nếu như Tàng Vân Tông không phải là duyên của con, thì cũng đừng quá thất vọng. Sư thúc cũng đã nghe ngóng được một tin tức khác. Con có lẽ cũng từng nghe ta kể, Tử Môn Quan lừng danh một thời, sau cuộc đại chiến của gã tóc trắng năm xưa, đã hoàn toàn biến mất khỏi Chư Thiên Vạn Giới, đạo thống không còn ai nối dõi nữa. Thế nhưng, gần đây ở phương bắc Triệu Quốc, gần ngoại ô Hoang Giới, nghe nói có một thế lực mới nổi lên đầy bí ẩn tên là Tử Môn Quan, do một vị nữ tử không rõ lai lịch đứng đầu. Điều đáng nói là, sư thúc nghe phong thanh rằng Tử Môn Quan này sắp tổ chức một đại hội khá lớn, có lẽ là để chiêu mộ đệ tử hoặc để thế gian biết đến sự tồn tại của họ."
Ông nhìn Uyển Nhi, ánh mắt chứa đựng một tia hy vọng mong manh:
"Thú thật, sư thúc cũng không tường tận nhiều về Tử Môn Quan này, lai lịch của họ vẫn còn là một bức màn sương. Nhưng nếu Tàng Vân Tông không thu nhận con, chúng ta có thể thử vận may một phen, đến đại hội đó xem sao. Biết đâu, giữa chốn đông người, họ lại nhìn ra được điều gì đó đặc biệt ở con."
Tàn Kiếm Khách nhìn gương mặt vẫn còn nét mệt mỏi sau một ngày dài của cô bé, lòng không khỏi xót xa, liền dịu giọng nói: "Nhưng trước hết, con hãy đi nghỉ ngơi sớm, tắm rửa cho sạch sẽ. Ta có chuẩn bị cho con một bộ y phục mới, để dành cho ngày chúng ta xuống núi."
Nghe sư thúc nói phải xa mình, lại còn đến những nơi xa lạ mà cô bé chưa từng hình dung tới, một nỗi buồn man mác chợt xâm chiếm tâm hồn non nớt của Uyển Nhi. Dù kiên cường đến mấy, cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ khao khát tình thương và sự gần gũi. Lợi ích của việc tu luyện, của những đại hội xa xôi, đối với cô bé lúc này, làm sao có thể so sánh được với việc được ở bên cạnh người thân duy nhất chứ? Đôi mày thanh tú của Uyển Nhi nhíu lại, vành mắt nhanh chóng ửng hồng, rồi những giọt châu trong veo như sương sớm bắt đầu long lanh, chực trào ra. Bàn tay nhỏ bé vội níu lấy ống tay áo đã sờn bạc của Tàn Kiếm Khách, giọng nói nghẹn ngào, mang theo nỗi sợ hãi của một đứa trẻ sắp phải rời xa hơi ấm quen thuộc:
"Sư thúc, con không muốn đi đâu hết! Con muốn ở lại đây với sư thúc thôi. Sư thúc ở một mình nơi này sẽ buồn lắm, lỡ khi sư thúc bị bệnh, không có ai chăm sóc người thì phải làm sao?"
Nghe những lời non nớt mà chân thành ấy, Tàn Kiếm Khách không khỏi bật cười thành tiếng, tiếng cười khẽ rung động bộ râu bạc, xua đi phần nào vẻ ưu tư thường trực trên gương mặt. Ánh mắt ông nhìn Uyển Nhi, không còn vẻ nghiêm nghị thường ngày mà ánh lên sự trìu mến cùng một tia sáng khích lệ. Ông đưa bàn tay thô ráp, khẽ lau đi giọt nước mắt vừa lăn trên má cô bé: "Ha ha, quả đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện của lão phu."
Rồi ông nhẹ nhàng xoa đầu Uyển Nhi, giọng trở nên nghiêm túc nhưng vẫn đầy ấm áp: "Uyển Nhi à, nếu con thực sự muốn bảo vệ ta, muốn chăm sóc cho ta, vậy thì con càng phải tu luyện cho thật mạnh mẽ. Chỉ khi bản thân con trở nên cường đại, con mới có đủ sức mạnh để bảo vệ những người con yêu quý, bảo vệ được cả lão già này nữa. Con hiểu không?"
Lời của Tàn Kiếm Khách như một luồng linh khí ấm áp, từ từ thấm vào tâm can Uyển Nhi. Đúng vậy, cô bé chợt nhận ra, nếu mình cứ yếu đuối thế này, làm sao có thể bảo vệ sư thúc, làm sao có thể báo đáp công ơn của người? Dù phải đến những nơi xa lạ, dù có khó khăn, nhưng nếu đó là con đường để trở nên mạnh mẽ hơn... Nỗi buồn phải xa cách dần nhường chỗ cho một ý nghĩ khác, một mục tiêu mới vừa được thắp lên. Vẻ bịn rịn trên gương mặt Uyển Nhi dần tan biến, đôi môi mím chặt, và trong đôi mắt đen láy, giờ đây ánh lên một ngọn lửa nhỏ bé nhưng kiên định, một sự quyết tâm không lời.
"Thưa sư thúc," Uyển Nhi ngẩng đầu, giọng nói đã trở nên quả quyết hơn, "con hiểu rồi! Con sẽ nghe lời người, cố gắng tu luyện!"
Thấy ánh mắt và biểu cảm của Uyển Nhi đã hoàn toàn thay đổi, Tàn Kiếm Khách hài lòng gật đầu. Ông biết, nha đầu này một khi đã quyết tâm thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Sau khi đồng ý với sư thúc, Uyển Nhi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô bé vui vẻ chạy đi chuẩn bị cho mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ánh lên vẻ háo hức khi nghĩ đến việc "vài ngày nữa xuống núi đến nơi mà sư thúc nói để tu luyện," và cả cơ hội được tham dự một "đại hội" kỳ bí. Cô bé chạy thật nhanh xuống chân núi, nơi có dòng suối trong veo mà cô vẫn thường tắm mát và bắt cá. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng gió thổi qua kẽ lá, tất cả dường như cũng đang reo vui cùng niềm hân hoan, mong đợi của một đứa trẻ sắp bước vào một hành trình mới, một tương lai với vô vàn điều chưa biết nhưng cũng đầy hứa hẹn.