Cherreads

Chapter 25 - ĐẠI NÁO TÀNG VÂN – TỬ MÔN HIỂN UY

Trước ánh mắt sững sờ của toàn thể quảng trường Tàng Vân Tông, đối diện với lời tuyên bố đầy uy lực của Diệu Linh Tiên Tử, tiểu Uyển Nhi tám tuổi dù còn run rẩy vì những biến cố dồn dập, nhưng khi nhìn thấy bàn tay lớn bằng quang mang màu tím dịu dàng chìa ra trước mặt, và ánh mắt đầy thiện ý cùng một sức hút khó tả từ nữ nhân tuyệt mỹ trên kiệu hoa, cô bé bất chợt cảm thấy một sự tin tưởng lạ thường. Đó là một cảm giác vượt xa nỗi sợ hãi. Sau một thoáng ngước nhìn sư thúc Tàn Kiếm Khách đang đứng lặng phía dưới với ánh mắt phức tạp, Uyển Nhi hít một hơi thật sâu, rồi dùng hết can đảm, khẽ khàng trèo lên bàn tay ánh sáng to lớn ấy. Bàn tay quang mang vững chắc, ấm áp, nhẹ nhàng nâng đỡ thân hình nhỏ bé của cô.

Diệu Linh trên kiệu hoa khẽ mỉm cười, một nụ cười như trăm hoa đua nở nhưng cũng ẩn chứa uy nghiêm không thể xâm phạm. Nàng ta nhẹ nhàng điều khiển bàn tay quang mang, từ từ đưa Uyển Nhi lên gần bảo liễn của mình.

"Dừng lại!"

Đúng lúc này, một tiếng gầm thịnh nộ mang theo uy áp kinh thiên động địa bỗng dưng bộc phát từ đài cao, khiến toàn bộ sơn môn Tàng Vân Tông rung chuyển dữ dội. Thủy Tổ Ân Khê, gương mặt đã đỏ bừng vì tức giận, đứng phắt dậy, trường bào tung bay dù không có gió, đôi mắt già nua tóe lửa nhìn thẳng vào Diệu Linh.

"Diệu Linh! Ngươi thật quá đáng! Ngươi dám đến tận Tàng Vân Tông ta, cướp người của TTV ta sao?!" Giọng lão như sấm rền, khiến không ít tu sĩ cấp thấp phía dưới phải bụm tai, sắc mặt tái nhợt.

Từ trên kiệu hoa, Diệu Linh vẫn giữ vẻ ung dung, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đáp lại, không chút nao núng trước cơn thịnh nộ của bậc Thủy Tổ:

"Ban đầu các người nhìn nhận không ra bảo ngọc, thẳng tay từ chối. Nay con bé này tự nguyện chọn theo ta, thì có gì sai sao? Nếu Ân Khê lão tổ cảm thấy bất bình, chúng ta có thể đấu một trận cho rõ phải trái, ngài thấy thế nào?"

Thủy Tổ Ân Khê càng nghe càng tức, khuôn mặt già nua hằn lên những đường gân xanh vì phẫn nộ. Lão nghiến răng nói:

"Diệu Linh, cô tưởng Tàng Vân Tông ta sợ cô chắc?! Ta chỉ là không muốn vì một tiểu oa nhi mà gây nên ân oán không cần thiết với Tử Môn Quan của các người mà thôi! Ta mong rằng, cô hãy nể mặt Tàng Vân Tông, đưa con bé Uyển Nhi kia lại đây cho chúng ta!"

Diệu Linh bật cười thành tiếng, tiếng cười trong veo nhưng đầy vẻ khinh miệt, vang vọng khắp quảng trường.

"Nể mặt? Ha ha! Ân Khê lão tổ, ngài nói chuyện thật buồn cười. Các người nếu có bản lĩnh, thì cứ đến đây mà mang con bé về. Người mà Diệu Linh ta đã chọn, thì chính là người của ta! Bất cứ thứ gì ta muốn, đều phải có được!" Nàng đứng thẳng dậy trên kiệu hoa, khí thế ngút trời, ánh mắt sắc bén như điện bắn thẳng về phía Ân Khê, "Thế nào, lão tổ có muốn cùng ta luận bàn một trận, xem thử thực lực của người đứng đầu Tàng Vân Tông các người có đủ để giữ người hay không?!"

Lời thách đấu trực diện, không chút kiêng dè của Diệu Linh khiến Thủy Tổ Ân Khê không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Uy danh của Tàng Vân Tông không thể bị chà đạp như vậy.

Ngay lúc đó, Ân Khê hét lớn, thanh âm mang theo sát khí ngập trời: "Chư vị trưởng lão, nghe lệnh! Khai trận! Bằng mọi giá, hôm nay phải lấy lại được con bé Uyển Nhi kia!"

Theo lệnh của Thủy Tổ, sáu vị trưởng lão Tàng Vân Tông đang có mặt lập tức bộc phát toàn bộ tu vi, thân hình hóa thành sáu đạo lưu quang, nhanh chóng chiếm giữ các phương vị trọng yếu quanh chiếc kiệu hoa của Diệu Linh. Pháp lực từ Thủy Tổ Ân Khê và sáu vị trưởng lão đồng thời tuôn ra, liên kết với nhau. Không gian xung quanh bỗng nhiên ngưng đọng, vô số đạo văn tự cổ xưa huyền ảo từ hư không hiện ra, đan xen, xoay chuyển, hình thành nên một đại trận pháp khổng lồ. Một tầng quang tráo (màn chắn ánh sáng) màu vàng đất cực kỳ dày đặc và kiên cố nhanh chóng bao phủ, tạo thành một "tỏa cảnh pháp trận," ý đồ muốn phong tỏa, giam cầm Diệu Linh cùng chiếc kiệu hoa ngay tại chỗ!

Đối diện với đại trận đang vận hành với uy năng kinh người, Diệu Linh vẫn đứng trên kiệu hoa, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Uyển Nhi đang có chút hoảng sợ nép vào người mình. Nàng khẽ ngước nhìn tầng quang tráo đang siết chặt, rồi bật ra một tiếng cười nhẹ, thanh thoát nhưng lại khiến những người đang chủ trì đại trận cảm thấy lạnh sống lưng.

"Ha... Đúng là một lũ ngu xuẩn."

More Chapters