Cherreads

Chapter 2 - ✴️ CHƯƠNG 2 — TRO CŨ TRÊN VÁCH TƯỜNG

Tiếng chân vang nhẹ trên nền gạch lát đã mục. Zareth đứng giữa tầng trệt, mắt lướt qua từng góc.

Căn nhà ba tầng. Vách bong tróc từng mảng, lộ rõ lớp vữa xám trần trụi. Ánh đèn vàng treo bằng móc sắt cong lệch, bóng đèn rọi xuống bàn ăn tróc sơn, mặt gỗ loang dấu chén cũ. Tủ lạnh đứng một góc, lớp bụi phủ dày đến mức ánh sáng chẳng xuyên nổi mặt trên. Dưới chân tủ, dây điện đứt, lõi đồng lộ ra như vết máu khô, một mảng cháy đen bám thành vệt dài.

Zareth bước chậm. Đôi giày cũ tạo tiếng rít nhẹ trên mặt gạch. Bên trái là gian bếp. Bồn rửa sâu, mặt kim loại sần sùi, vòi nước trĩu vôi. Dao thớt nằm chéo trên kệ, vài lưỡi gãy mẻ, chuôi bong lớp nhựa, tay cầm in dấu mồ hôi đã khô lại như muối trắng.

Trên tường có lịch cũ. Tờ giấy nhăn nheo bị cắt ngang giữa tháng, ngày tháng mờ nét, viền thấm nước nâu. Chữ in lạ, nét cong gãy, đường kẻ xiên chéo như thể dùng cho thứ ngôn ngữ chưa từng được ghi nhận.

Kệ sách nằm sát cầu thang. Từng hàng lưng gáy cứng đơ, chữ nhòe như bị mưa tạt. Một quyển mở dang dở, bìa lệch khỏi gáy, trang nội dung chỉ in sơ đồ hình tròn, những ký hiệu méo mó trông gần giống ký tự ma pháp trong sách cổ. Cậu lướt qua từng hàng, tay rút ra vài cuốn, lật nhanh. Gần như toàn bộ đều mang một chủ đề: giao ước, vòng triệu hồi, cấu trúc tinh linh học, các lớp tầng hiện thực.

Không quyển nào ghi tên tác giả. Không có bìa giới thiệu. Cảm giác như thể nơi đây từng là ổ nghiên cứu của ai đó ẩn dật rất lâu.

Zareth nhìn lên cầu thang.

Gác hai, cửa sổ trổ nhỏ. Vách gỗ bên ngoài bị mối xơi thành đường rãnh, lan can gãy một thanh. Phòng ngủ ở tầng giữa phủ rèm màu xám tro, giường kê sát tường, ga trải bốc mùi ẩm, gối lún lõm. Tủ quần áo để hở. Trong chỉ còn vài món: áo khoác dài, vài bộ sơ mi ngả màu, một đôi găng mỏng như dùng trong thao tác tinh tế.

Cậu đứng trước tấm gương tròn đặt sát góc tủ. Kính mờ, mép rạn như có ai từng siết mạnh.

Gương phản chiếu lại khuôn mặt Zareth — mái tóc đen vừa chấm trán, mắt sâu, môi mỏng, sống mũi cao. Mỗi đường nét trên gương mặt ấy mang vẻ gì đó xa cách, như thể tất cả đã được sắp xếp từ trước.

Zareth nhìn bản thân một lúc. Tay vén mái tóc, mắt trầm xuống. Trên da không hằn dấu vết. Lưng tay trắng đều, cổ sạch sẽ đến kỳ lạ. Một cơ thể quá hoàn hảo — hoàn hảo đến mức giả tạo.

Lòng bàn tay lạnh. Tay phải giật khẽ.

Cậu quay lại, bước thẳng lên tầng ba — nơi nghi lễ đã diễn ra.

Cửa căn phòng nghi lễ vẫn mở. Bên trong, ánh sáng đèn dầu hắt vào từ lỗ thông khí, tạo thành vệt sáng như lưỡi dao chém dọc mặt sàn. Không khí nơi đây đậm đặc, mùi tro và máu đã dịu, nhưng vẫn âm ỉ như hơi đất mục.

Zareth quỳ xuống cạnh chiếc bàn đá. Tay cậu kéo quyển sách ra khỏi khe tường. Mặt bìa vẫn dính lớp máu thẫm đã khô như dầu cứng. Gáy sách hơi gãy, mép lượn sóng vì ẩm.

Cậu mở từng trang.

Dòng đầu tiên viết bằng nét mực đen đặc:

> "Cổng không mở cho linh hồn sống, trừ phi xác thịt ấy biết tự thiêu."

Câu thứ hai gạch chéo, bên cạnh ghi tay bằng mực đỏ:

> "Linh hồn ngoài thế giới không chịu ràng buộc. Mọi giao ước chỉ có giá trị nếu kẻ triệu hồi rút khỏi cơ thể trước khi bị cắn trả."

Zareth đọc tới trang tiếp theo. Sơ đồ khắc vòng lặp, vẽ tay, nét vội nhưng chính xác. Bên cạnh là ghi chú chằng chịt, phần lớn viết bằng tay, kí hiệu bị mã hóa thành chữ tượng hình loang mực.

Một trang được đánh dấu bằng dải vải sẫm màu. Dưới ánh sáng nghiêng, cậu đọc thấy câu chú được viết theo nét khắc đậm:

> "Sural-tha exo redem, vaal enth trakar, nolu aez'them."

Ngay bên dưới là dòng ghi chú bằng ngôn ngữ Zareth hiểu được:

> "Câu triệu hồi. Chỉ dùng một lần. Gọi kẻ ở phía bên kia."

Cậu đọc lại ba lần. Nhẩm từng âm. Mỗi từ như để lại dư vị kim loại sau cổ họng.

Bàn tay siết nhẹ cạnh sách. Ý nghĩ bật lên không thành tiếng. Nếu nghi lễ từng mở được cổng, thì một cổng khác cũng có thể tồn tại. Một khe nứt có thể đảo chiều. Một phương hướng khác... có thể dẫn lối trở về.

Zareth nhìn vòng phép cũ vẫn in hằn trên sàn gạch. Tro đen, máu sẫm, vết lửa lan méo mó. Cậu chầm chậm hít vào.

Bàn tay đặt lên mặt đá. Ánh mắt đanh lại.

"Phải dựng lại nghi lễ. Phải thử một lần."

Không ai nghe thấy giọng nói ấy. Chỉ có ánh mắt cậu nhìn trừng trừng vào trang sách, và sự im lặng rắn đặc bao trùm cả căn phòng mục ruỗng.

Cậu quay xuống tầng dưới, mở lại ngăn kéo trong bếp, lật từng hộc tủ. Trong đầu bắt đầu hình dung lại sơ đồ vòng triệu hồi. Phấn đánh dấu, vật dẫn, mẫu máu — tất cả phải chuẩn bị lại.

Zareth mở tủ quần áo, lấy chiếc áo khoác dài và găng tay. Cậu móc trong ví da cũ một vài đồng xu kim loại và một miếng ghi chú bằng thẻ đồng khắc số. Dưới gầm bàn, cậu tìm được chiếc túi vải mỏng và nhét vài vật dụng sẵn có.

Cửa căn nhà cũ phát ra tiếng kẽo kẹt khi cậu kéo ra. Bên ngoài trời xám nâu. Cậu bước ra ngưỡng cửa, bóng đổ dài dưới bậc tam cấp.

Trong đầu, Zareth lặp đi lặp lại ba từ từ cuốn sách cổ. Thay vì dùng máu và linh hồn làm vật hiến tế, cậu bắt đầu nghĩ đến một phương án khác. Thứ gì đó thay thế. Thứ có thể đánh đổi. Thứ có thể đánh lừa nghi lễ triệu hồi.

Cậu siết chặt quai túi, rồi đi thẳng xuống con hẻm mờ bụi, không ngoái đầu lại.

More Chapters