Cherreads

Chapter 47 - Chương 47: Cái Lưới Vô Hình và Tiếng Gầm của Hung Thú Cùng Đường

Trong căn động phủ đơn sơ trên Ngọc Tiêu Phong, Ngô Thiến ngồi bất động, hai tay run rẩy cầm viên ngọc giản mà Lâm Phong để lại. Nàng ta đứng trước một lựa chọn nghiệt ngã: im lặng và nhìn ca ca mình có thể chết một cách thầm lặng trong hầm mỏ tăm tối, hoặc là phản bội lại phe cánh hùng mạnh của Vương Tuấn, đặt cả tính mạng của mình vào một canh bạc mà không biết kết quả.

Sự đáng sợ của Lâm Phong không nằm ở sức mạnh mà hắn đã thể hiện. Nó nằm ở chỗ, hắn dường như biết tất cả. Hắn biết về Tụ Hồn Đan, biết cả việc Vương Tuấn đứng sau giật dây. Sự hiểu biết đó, giống như một con mắt vô hình của Thần Chết, đang nhìn chằm chằm vào nàng, khiến nàng không thể nào thoát được.

Cuối cùng, tình thương huynh muội và nỗi sợ hãi đã chiến thắng. Nàng cắn răng, dồn một tia linh lực cuối cùng vào viên ngọc giản, ghi lại tất cả những gì mình biết. Những cuộc buôn bán vật cấm, những lần hãm hại đồng môn khác, những âm mưu mà nàng vô tình nghe được trong các buổi rượu của Vương Tuấn và ca ca mình... Tất cả đều được ghi lại không sót một chữ.

Làm xong, nàng theo một phương thức bí mật mà Lâm Phong đã chỉ, lén lút đặt viên ngọc giản vào một hốc cây cổ thụ ở một nơi hẻo lánh.

Một canh giờ sau, viên ngọc giản đó đã nằm gọn trong tay Lâm Phong.

Hắn ngồi trong tĩnh thất của mình, đọc từng dòng thông tin trong ngọc giản, và một nụ cười lạnh lẽo, tàn khốc dần xuất hiện trên môi. "Vương Tuấn, Vương trưởng lão... các ngươi tưởng rằng mình có thể một tay che trời sao? Tấm lưới này, ta sẽ từ từ siết lại."

Hắn biết, nếu đưa viên ngọc giản này trực tiếp cho Chấp Sự Đường, tuy có thể định tội được một vài người, nhưng chắc chắn Vương trưởng lão sẽ dùng quyền lực để ém nhẹm đi, thậm chí còn có thể đổ tội ngược lại cho hắn. Cách làm đó quá ngu ngốc.

Hắn cần phải mượn dao giết người, phải khiến cho kẻ địch của hắn tự cắn xé lẫn nhau.

Đêm đó, một bóng ma không tên lặng lẽ di chuyển trong khu vực nội môn của Thiên Huyền Tông. Lâm Phong, với khả năng che giấu khí tức của mình, đã trở thành một bóng ma thực sự. Hắn dùng sức mạnh "Sáng Tạo", sao chép nội dung trong ngọc giản ra làm ba bản khác nhau.

Bản đầu tiên, đầy đủ nhất, được hắn lặng lẽ đặt trước cửa động phủ của Lục Trần, kèm theo một dòng chữ: "Món quà cho đồng minh."

Bản thứ hai, hắn đã xóa đi một vài cái tên không quan trọng, nhưng lại cố tình tô đậm những bằng chứng về việc một tên tay chân thân tín của Vương Tuấn đã hãm hại một vị đệ tử hạt nhân của một phe phái trung lập khác. Viên ngọc giản này được gửi đến cho chính vị đệ tử hạt nhân kia.

Bản thứ ba, quỷ quyệt nhất, hắn chỉ giữ lại những bằng chứng về việc một vài kẻ trong chính phe của Vương trưởng lão đang âm thầm làm ăn riêng, giấu diếm lợi ích. Và viên ngọc giản này, lại được gửi đến cho một kẻ khác cũng trong phe đó, một kẻ có dã tâm nhưng luôn bị tên tay chân thân tín kia chèn ép.

Một mũi tên, bắn ra ba hướng. Một cái lưới, giăng khắp nội môn.

Ngày hôm sau, Thiên Huyền Tông bùng nổ.

Lục Trần, sau khi nhận được bằng chứng, đã cùng Kỷ Vân và các đồng minh khác chính thức đệ đơn lên Chấp Sự Đường, yêu cầu điều tra toàn diện một loạt đệ tử trong phe của Vương trưởng lão về tội buôn bán vật cấm.

Vị đệ tử hạt nhân của phe trung lập kia, sau khi biết mình bị hãm hại, đã nổi giận lôi đình, trực tiếp đến tìm đối thủ để đối chất, gây ra một trận đại náo long trời lở đất.

Và trong nội bộ của phe Vương trưởng lão, một cuộc thanh trừng ngầm bắt đầu diễn ra. Sự nghi ngờ, sự đố kỵ, sự tranh giành lợi ích đã biến những kẻ vốn là "đồng minh" trở thành những con sói đói đang cắn xé lẫn nhau.

Trong phút chốc, cả nội môn rơi vào một mớ hỗn loạn. Vương trưởng lão như một người chữa cháy, phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi để giải quyết vấn đề. Uy tín và quyền lực của lão bị lung lay đến tận gốc rễ. Lão cố gắng dùng quyền lực để đàn áp, nhưng bằng chứng quá rõ ràng, lại có quá nhiều phe phái cùng lúc gây sức ép, khiến lão lực bất tòng tâm.

Giữa cơn bão đó, Vương trưởng lão, một con cáo già đã sống trăm năm, cuối cùng cũng đã nhận ra.

Đây không phải là sự trùng hợp. Đây là một cái bẫy. Một cái bẫy được sắp đặt một cách hoàn hảo, từng bước từng bước đẩy phe cánh của lão vào chỗ chết. Và kẻ giăng lưới, kẻ có động cơ, có trí tuệ, và có sự tàn nhẫn để làm điều này, chỉ có thể là một người.

"LÂM PHONG!!!"

Trong thư phòng, Vương trưởng lão gầm lên một tiếng, tiếng gầm khiến cho những món đồ trang trí xung quanh vỡ tan thành bột mịn. Sự nghi ngờ trước đây, giờ đã trở thành sự khẳng định. Cái gai trong mắt lão, tên nghiệt súc mà lão xem thường nhất, đã không còn là một mối phiền phức nhỏ nữa. Nó đã trở thành một mối đe dọa sinh tử!

Lão biết, nếu cứ để tình hình này tiếp diễn, cả sự nghiệp và quyền lực mà lão đã xây dựng cả đời sẽ sụp đổ. Chấp Sự Đường sẽ không bỏ qua. Chưởng môn sẽ có cớ để triệt hạ lão. Lão đã bị dồn vào chân tường.

Mà một con hung thú khi bị dồn vào đường cùng, nó sẽ làm ra những chuyện điên rồ nhất.

"Ngươi muốn chơi với ta? Được! Lão phu sẽ chơi với ngươi tới cùng!" Sát ý trong mắt Vương trưởng lão ngưng tụ lại thành thực chất. "Ngươi đã phá vỡ quy tắc, vậy thì đừng trách lão phu không từ thủ đoạn!"

Lão sẽ không đấu đá chính trị nữa. Lão sẽ dùng phương thức nguyên thủy nhất, trực tiếp nhất để giải quyết vấn đề.

Lão sẽ tự tay giết chết Lâm Phong!

Đêm đó, trên đỉnh Thúy Vân Phong.

Lâm Phong đang ngồi tĩnh tọa trong động phủ. Hắn đã quan sát tất cả những con sóng mà mình đã tạo ra, và một nụ cười lạnh lẽo hiện trên môi. Mọi thứ đều đang đi đúng theo kế hoạch của hắn.

Đột nhiên, hắn cảm thấy một cảm giác bất an đến cực điểm. Tim hắn đập mạnh một cái. Một luồng khí tức nguy hiểm đến nghẹt thở đang từ trên trời giáng xuống.

"RẮC... ẦMMMMMM!"

Đại trận phòng ngự bao bọc lấy cả ngọn Thúy Vân Phong, một đại trận mà ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng khó lòng phá vỡ, bỗng nhiên rung chuyển dữ dội rồi vỡ tan như một tấm gương.

Lâm Phong đứng bật dậy, toàn thân căng cứng. Hắn lao ra khỏi động phủ, ngẩng đầu nhìn lên.

Dưới bầu trời đêm, một bóng người đang lơ lửng giữa không trung, toàn thân bao bọc bởi một luồng linh lực cuồng bạo, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận và sát ý. Chính là Vương trưởng lão!

Lão đã không còn giữ vẻ đạo mạo nữa. Lão đã xé bỏ lớp mặt nạ của mình.

Một vị trưởng lão của Thiên Huyền Tông, một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, lại đích thân ra tay để ám sát một đệ tử. Đây là một tội ác kinh thiên động địa, có thể khiến lão bị trục xuất khỏi môn phái. Nhưng lão đã không còn quan tâm nữa.

"Nghiệt súc!" Giọng nói của Vương trưởng lão vang vọng khắp đỉnh núi, mang theo sự căm hận ngút trời. "Hôm nay, lão phu sẽ tự tay thanh lý môn hộ, trừ hại cho Thiên Huyền Tông!"

Một bàn tay khổng lồ được ngưng tụ từ linh lực, che kín cả bầu trời, mang theo uy năng hủy diệt, từ trên cao giáng xuống, mục tiêu chính là tòa động phủ của Lâm Phong.

Lâm Phong đứng đó, đối mặt với một kích toàn lực của một cường giả Trúc Cơ hậu kỳ, cảm thấy một sự bất lực chưa từng có. Khoảng cách về cảnh giới là quá lớn, không thể nào bù đắp được.

Hắn sẽ chết sao?

More Chapters