Cherreads

Chapter 11 - Chương 11: Tẩy Tủy Hoán Cốt và Lệnh Triệu Tập Bất Ngờ

Khi Lâm Phong bước xuống võ đài, sự im lặng đáng sợ của đám đông bỗng vỡ tan, thay vào đó là một tràng âm thanh hỗn loạn. Có tiếng reo hò thán phục, có tiếng xì xào bàn tán không tin nổi, và có cả những ánh mắt đầy ghen tị và tính toán. Hắn đã không còn là một kẻ vô hình nữa. Từ hôm nay, hắn là nhà vô địch của Tạp Dịch Viện, là "vua" mới của nơi tận cùng này.

Những đệ tử tạp dịch trước đây vốn hay trêu chọc hắn giờ đây đều cúi đầu né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Ngược lại, một vài kẻ có đầu óc lanh lợi đã bắt đầu tiến lại gần, tuôn ra những lời chúc mừng nịnh bợ.

Lâm Phong không đáp lại ai cả. Hắn chỉ siết chặt hộp gấm trong tay, lặng lẽ rẽ đám đông để trở về phòng. Con đường trở về căn phòng gỗ tồi tàn chưa bao giờ lại dài đến thế. Mỗi ánh mắt đổ dồn về phía hắn đều như một mũi kim, nhắc nhở hắn rằng, sự yên tĩnh mà hắn khó khăn lắm mới có được đã hoàn toàn biến mất.

Vừa bước vào phòng, Trương Bàn Tử đã lao tới, hai mắt mở to nhìn hắn như nhìn một con quái vật.

"Tiểu tử! Ngươi... ngươi..." Gã mập lắp bắp, không nói nên lời, chỉ giơ ngón tay cái lên một cách máy móc. Củ khoai trên tay gã đã rơi xuống đất từ lúc nào không hay.

"Chỉ là may mắn thôi," Lâm Phong đáp, đặt hộp gấm lên bàn.

"May mắn?" Trương Bàn Tử hét lên. "May mắn mà đánh cho Vương Mãng tàn phế một tay sao? Ngươi có biết Thiết Tí Công của hắn đã luyện gần mười năm, cứng như sắt đen không? Nắm đấm của ngươi rốt cuộc làm bằng gì vậy?"

Thấy Lâm Phong không trả lời, Trương Bàn Tử hít một hơi sâu, vẻ mặt hưng phấn dần được thay thế bởi sự nghiêm túc hiếm thấy.

"Lâm Phong, nghe ta nói này," gã nói, giọng trầm xuống. "Ngươi thắng rồi, rất oai phong. Nhưng rắc rối thật sự bây giờ mới bắt đầu. Ngươi đã trở thành cái gai trong mắt rất nhiều người. Vương Mãng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Những kẻ khác muốn leo lên vị trí này cũng sẽ nhắm vào ngươi. Và quan trọng nhất... tin tức về một tên tạp dịch có sức mạnh kinh người chắc chắn sẽ sớm truyền lên các ngọn núi chính. Ngươi sẽ không còn được yên đâu."

Lâm Phong gật đầu. Những điều này, hắn đều đã nghĩ đến.

"Cho nên," gã mập kết luận, "thứ trong hộp kia, hãy dùng nó ngay lập tức. Chỉ có sức mạnh thực sự mới là thứ đáng tin cậy nhất ở nơi này. Hãy biến nó thành của ngươi trước khi có kẻ khác nảy sinh ý đồ với nó."

Lời của Trương Bàn Tử đã khẳng định suy nghĩ của Lâm Phong. Hắn không thể chờ đợi được nữa. Viên Tẩy Tủy Đan này, giữ bên mình càng lâu càng nguy hiểm.

Đợi đến nửa đêm, khi cả Tạp Dịch Viện đã chìm vào giấc ngủ, Lâm Phong một lần nữa lặng lẽ rời khỏi phòng. Nơi an toàn duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến chính là Phế Tuyền. Năng lượng hỗn tạp ở đó có thể che giấu đi sự dao động linh lực mạnh mẽ khi hắn dùng đan dược.

Hắn tìm một hang đá kín đáo gần bờ đầm lầy, cẩn thận kiểm tra xung quanh, sau đó mới ngồi xếp bằng, mở hộp gấm ra.

Bên trong là một viên đan dược màu xanh biếc, to bằng đầu ngón tay cái, tỏa ra một mùi hương thanh khiết và một luồng sinh mệnh lực dồi dào. Đây chính là Tẩy Tủy Đan.

Không chút do dự, Lâm Phong bỏ viên đan dược vào miệng.

Viên đan vừa vào miệng đã tan ra, hóa thành một dòng nước ấm áp, ngọt ngào chảy xuống cổ họng. Nhưng ngay sau đó, dòng nước ấm đó bỗng hóa thành một ngọn lửa kinh người, bùng cháy trong cơ thể hắn!

"A!"

Lâm Phong cắn chặt răng, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Hắn cảm thấy như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm xương tủy mình. Toàn bộ kinh mạch, gân cốt, lục phủ ngũ tạng của hắn đều đang bị một luồng sức mạnh bá đạo cọ rửa, thiêu đốt. Cơn đau đớn này còn khủng khiếp hơn cả lúc hắn mới thức tỉnh Hỗn Độn khí gấp mười lần.

Đây chính là quá trình "tẩy tủy hoán cốt" – gột rửa đi những tạp chất đã tích tụ trong cơ thể từ khi sinh ra.

Ngay khi hắn gần như không chịu nổi nữa, luồng Hỗn Độn khí trong đan điền bỗng nhiên xoay tròn. Nó không sợ hãi dược lực của Tẩy Tủy Đan, mà ngược lại, nó còn tỏ ra vô cùng hưng phấn. Nó chủ động lao tới, bao bọc lấy dòng năng lượng nóng bỏng kia, rồi bắt đầu "hợp tác".

Dược lực của Tẩy Tủy Đan phụ trách việc phá vỡ và đẩy tạp chất ra khỏi xương tủy, kinh mạch. Còn Hỗn Độn khí thì đi theo sau, nuốt chửng toàn bộ dược lực tinh thuần đó, đồng thời cũng "dọn dẹp" luôn những tàn dư tạp chất, không để chúng sót lại một chút nào. Sự kết hợp này khiến cho hiệu quả của viên đan dược được phát huy đến mức cực hạn!

Lớp da của Lâm Phong bắt đầu rịn ra một lớp chất lỏng màu đen, dính nhớp và bốc mùi hôi thối kinh khủng. Đó chính là những tạp chất trong cơ thể hắn. Cơn đau dần dần dịu đi, thay vào đó là một cảm giác nhẹ bẫng, khoan khoái chưa từng có.

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là một canh giờ, có lẽ là một đêm. Khi Lâm Phong mở mắt ra lần nữa, trời đã hửng sáng.

Hắn cúi xuống nhìn cơ thể mình. Lớp da vẫn vậy, nhưng hắn cảm giác nó đã trở nên trong suốt, rắn chắc hơn. Hắn cảm nhận được máu đang chảy trong huyết quản, cảm nhận được trái tim đang đập mạnh mẽ. Toàn thân hắn nhẹ như lông hồng, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh bùng nổ.

Luồng Hỗn Độn khí trong đan điền đã lớn mạnh gấp đôi, trở nên tinh khiết và cô đọng hơn rất nhiều. Hắn có cảm giác, mình chỉ cách một tầng giấy mỏng nữa là có thể đột phá đến một cảnh giới hoàn toàn mới.

"Đây chính là cảm giác 'thân thể vô cấu' sao..." Hắn thì thầm, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.

Hắn đứng dậy, nhảy xuống dòng Phế Tuyền, gột rửa sạch sẽ lớp bụi bẩn trên người. Sau khi thay một bộ quần áo sạch sẽ, hắn cảm thấy mình như được tái sinh.

Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu. Khi hắn vừa bước ra khỏi khu vực Phế Tuyền, chuẩn bị trở về phòng, một bóng người đã đứng chặn đường hắn.

Người này không phải là đệ tử tạp dịch. Anh ta mặc một bộ y phục màu xanh lam, lưng đeo kiếm, ánh mắt sắc bén, trên ngực áo có thêu một cái lệnh bài hình thanh kiếm và cuốn sách. Đây là dấu hiệu của đệ tử Chấp Sự Đường – cơ quan chấp pháp của Thiên Huyền Tông.

Tim Lâm Phong chùng xuống. Rắc rối, cuối cùng cũng đã tới.

"Ngươi là Lâm Phong?" Vị đệ tử Chấp Sự Đường hỏi, giọng nói lạnh lùng, không có chút cảm xúc.

"Phải," Lâm Phong bình tĩnh đáp.

"Chấp Sự Đường cho mời. Đi theo ta."

Không có lời giải thích nào. Chỉ có một mệnh lệnh không thể kháng cự.

Lâm Phong biết, hắn không có lựa chọn nào khác. Hắn gật đầu, đi theo vị đệ tử kia, rời khỏi khu Tạp Dịch Viện. Khi đi ngang qua phòng mình, hắn thấy Trương Bàn Tử đang đứng ở cửa, vẻ mặt đầy lo lắng. Gã mập chỉ im lặng nhìn hắn, trong ánh mắt có một sự bất lực.

Đây là lần đầu tiên Lâm Phong đi sâu vào khu vực trung tâm của Thiên Huyền Tông. Tiên khí nồng đậm, linh thú chạy nhảy, những tòa cung điện nguy nga tráng lệ ẩn hiện trong mây, tất cả đều toát lên sự hùng mạnh và uy nghiêm của đệ nhất tiên môn.

Nhưng Lâm Phong không có tâm trạng để chiêm ngưỡng. Hắn chỉ cảm thấy một áp lực vô hình đang đè nặng lên vai. Chấp Sự Đường, nơi chuyên xử lý những kẻ phản đồ, những tên ma đầu. Tại sao họ lại triệu tập một đệ tử tạp dịch quèn như hắn?

Chẳng lẽ... bí mật của hắn đã bị phát hiện rồi sao? Hay là do chuyện của Vương Mãng? Hoặc là... do Tô Thanh Sương?

Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu hắn, nhưng không có lời giải đáp. Hắn chỉ biết rằng, con đường phía trước, sẽ vô cùng chông gai.

More Chapters