"Muốn hiểu được giọng hát của tinh tú, ngươi phải im lặng đến mức thế giới tưởng rằng ngươi đã chết."
Tử Cầm Thiên biến mất khỏi thế gian suốt ba mùa trăng dài.
Không ai biết hắn còn sống. Không ai gọi tên.
Hắn lẩn vào bóng tối – nơi tầng hầm lạnh lẽo của một tòa tháp đá đã bị lãng quên, từng là Đài Thiên Quan Phụ, nơi xưa kia, nói đúng hơn là rất xưa, các đồ đệ - những kẻ đọc sao như hắn luyện mắt dưới chòm sao mờ.
Giờ đây, nó chỉ là đống tàn tích dưới chân núi, bị che khuất trong màn sương vùng vực rỗng. Giáo hội không một ai dám bén mảng đến. Các thầy tư cao cấp lại càng không. Họ cho rằng đã chẳng còn gì dùng được sao cuộc đại thanh trừng, và họ cũng chẳng dại gì đánh đổi sự nguy hiểm đến nơi đây.
Nhưng đâu ai ngờ, chính nơi ấy - nơi ánh nhìn của thế giới không còn vươn tới - hắn bắt đầu nghe thấy những Khúc Sao.
Không phải tiếng hát. Không phải nhạc cụ. Không phải lời.
Mà là vọng âm của vũ trụ. Như gió thổi qua một dây cung căng giữa hai bờ thực tại. Như tiếng thì thầm phía sau xương sọ, khe khẽ… đều đặn… không rời.
Ban đầu, chỉ là những nhịp chấn mong manh.
Nhưng rồi, chúng dần xâu chuỗi thành ngôn ngữ.
Không phải của con người. Mà của bầu trời, của những âm vọng hư vô.
"Triệu hồi không phải kéo về.
Triệu hồi là tháo xiềng cho lối đến."
Khúc Sao, đoạn 7, theo ký lục của Tử Cầm Thiên.
Tử Cầm Thiên không viết bằng mực.
Hắn dùng một thanh kim loại khắc lên xương đá từng dòng, từng dấu ngắt. Như viết kinh thư cho bầu trời. Và trong tầng âm vang dội ấy, một khái niệm bắt đầu nhen lên… rồi xoáy sâu… rồi ám lấy mọi ý niệm:
Triệu Khúc Hư Vong – Annihilation Summon.
Không giống phép triệu hồi cổ mà các triệu hồi sư thường sử dụng, hay phép triệu gọi xác chết và cũng không phải phép triệu hồi của các warlock nơi người ta gọi về sinh thể từ chiều không khác. Triệu Khúc Hư Vong không gọi hình thể. Nó kéo cả nguyên lý tồn tại của một chiều không gian xa lạ - Kéo về một phương thức hiện diện vượt ngoài mọi luật lệ của Out World.
Thực tại bắt đầu rạn nứt.
Các nguyên tố méo dạng. Mọi trật tự bị tràn ngập bởi một luồng khí mệnh trung lập - Neutral - Không mang hình. Không bị chi phối. Không thể cưỡng lại.
Tử Cầm Thiên không dừng lại.
Hắn phá vỡ toàn bộ lý thuyết triệu hồi cổ.
Dùng Tướng Tinh Không Vong, một điểm giao giữa hư vô và tồn tại làm nền,
Hắn thiết kế lại đồ hình triệu hồi, không còn xoay quanh các nguyên tố, mà hướng về một trung tâm vô sắc:
"Neutral Star" – ngôi sao không thuộc về bất kỳ hệ nào,
Nhưng có thể uốn cong mọi dòng năng lượng quanh nó, mở ra hành lang đi xuyên trật tự.
Và hắn đặt tên mô hình ấy là:
Cấm Thuyền – The Forbidden Vessel.
Một cánh cổng hai chiều giữa thực tại và "bên kia của vực nguyên tố" các tên mà hắn vừa nghĩ ra.
Tử Cầm Thiên biết, nếu hắn mở nó – Out World sẽ không bao giờ còn như cũ.
Vì đây không chỉ là một phép triệu hồi.
Đây là mở phong ấn.
Là gọi về thứ mà lịch sử đã cố xóa tên khỏi mọi ghi chép. Hắn không chắc rồi trước đó đã có ai thành công chưa, nhưng không phải khi không mà giáo hội ban hành cuộc đại thanh trừng. Hắn cảm nhận được rồi bản thân hắn như một sứ giả, vì sau bao nổ lực nghiên cứu, hắn biết có điều gì đó rất lạ ở các ngôi sao.
Những Khúc Sao quanh hắn vẫn dao động không ngừng. Nó không gọi hắn. Mà gọi một kẻ khác – Một bản thể chưa được viết, đang tiến gần từ bên kia của vận mệnh. Tử Cầm Thiên ngẩng mặt - lần đầu tiên sau ba mùa trăng, Và nhìn về chỗ của vì sao từng trốn chạy. Thật lạ thay, lần này nó không còn mờ nhạt. Không còn dao động bất định. Nó đang tiến đến – mỗi lúc một gần.
Hắn khẽ thì thầm, như gọi một định mệnh chưa hiện hình:
"Đến đây đi… Bản thể chưa viết.
Ta đã mở đường cho ngươi."
Hết Act III – Khúc Sao Lộ Diện